Suy nghĩ của Tăng Vũ Khanh
Tác giả: Á Ngọc Song
Gặp Ngọc Vân là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc, đáng quý nhất mà tôi từng làm, cô ấy không phải xinh đẹp như những bạn nữ khác, không e lệ nũng nịu mềm yếu, rất có nét độc đáo.
Có lần bạn cùng bàn của cô ấy khóc nức nở vì bài kiểm tra nhỏ điểm, các bạn nữ khác đều vay quanh bạn đó khuyên nhủ, an ủi riêng chỉ có Ngọc Vân chỉ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt bạn kia nói ba chữ không cảm xúc “ Khóc đủ chưa”, bạn kia nghe xong lập tức im bật không khóc nữa, chỉ im lặng nhìn Ngọc Vân, Tôi rất bất ngờ và cũng rất thú vị về người con gái này.
Từ đó về sau Ngọc Vân thường giúp bạn kia làm bài tập Toán, lần kiểm tra sau điểm cải thiện là điều tất nhiên, bạn kia cứ vui vẻ cười mãi, Ngọc Vân nhìn cũng chỉ nói ba chữ “ Mỏi miệng chưa” bạn nữ kia chỉ cười lấy lòng nịnh nọt một hồi Ngọc Vân cũng khẽ cười. Kết luận của tôi về cô gái này một điều thôi ‘thâm sâu khó đoán’.
Rồi chúng tôi cũng lên năm hai của phổ thông, tôi cũng thường xuyên quan sát hoạt động của cô ấy, nhiều lúc nhìn cô ấy thôi cũng khiến tôi mỉm cười. Nhưng có lần tôi nhìn cô ấy lại bị cô ấy phát hiện, Ngọc Vân trừng mắt nhìn tôi, mặt tôi không hiểu vì sao lại đỏ lên, xoay người vùi đầu vào sách giáo khoa. Nhưng một lúc sau có bóng người đứng trước bàn tôi, không cần phải nói người đó là ai. Ngọc Vân chỉ nhìn tôi khiến tim tôi đập thình thịch, đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết tôi đã nhìn trộm bạn từ rất lâu, đang suy nghĩ miên man….
– “ Vũ Khanh, ông cho tôi mượn bài báo cáo thực hành hóa của ông được không”.
Bài báo cáo thực hành hóa
– “ Được, được tui cho ông mượn”. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– “ Cảm ơn chút trả”.
Sau này khi học đại học, tình cờ hỏi cô ấy tôi mới biết là khi đó cô ấy đang viết báo cáo nhưng gặp phải câu khó đang định tìm viện binh, vừa ngẩng đầu lên lại đúng lúc tôi đang nhìn nên cô ấy mới trừng mắt, đi qua mượn bài của tôi tham khảo. Nghe chuyện này tôi thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Năm cuối cấp phổ thông, chúng tôi lo học đến máu mũi cũng sắp chảy, thời gian nghĩ ngơi rất ít, thời gian trong trường cũng nhiều hơn bình thường, thời gian ở cùng cố ấy nhờ vậy mà nhiều thêm.
Tôi học cũng khá nên kỳ thi tốt nghiệp không làm khó được tôi, chỉ có đại học là phải cố gắng hết khả năng, Ngọc Vân cũng học rất khá, lúc làm hồ sơ thi đại học, từ bạn khác tôi mới biết được cô ấy thi ngành công nghệ vi sinh của Quốc gia, còn tôi khi đó đã đăng ký kỹ thuật phần mềm của Bách Khoa. Tuy hai trường ở xa nhau hàng trăm cây số phải mất 6 giờ liền ngồi xe, nhưng không sao tôi sẽ thường xuyên đi thăm cô ấy …. “ thường xuyên đi thăm cô ấy” ý nghĩ vừa rồi làm tôi ngạc nhiên, tôi và cô ấy là mối quan hệ gì mà … Tôi cũng không hiểu rõ.
Cuối năm, tại lễ tổng kết chúng tôi chụp ảnh lưu niệm rất nhiều, tôi cố lấy hết dũng khí đi hỏi xem cô ấy có muốn cùng tôi chụp ảnh, ngoài khả năng Ngọc Vân mỉm cười nhìn tôi khẽ gật đầu, tôi mừng như điên, thầm la hét trong lòng. Nhờ bạn khác cầm máy, tôi đứng cao hơn cô ấy một cái đầu, khẽ quàng tay lên vai Ngọc Vân, đứng gần sát cô ấy … bức ảnh rất đẹp, Ngọc Vân cười rất tươi, tôi cũng cười.
Khi học đại học mỗi lần nhớ cô ấy thì tôi lại lấy tấm ảnh ấy ra xem, bị mấy thằng bạn nhìn thấy ai cũng nói tôi không được bình thường, nhìn tấm ảnh thôi tôi lại cười tủm tỉm một mình. Khi yêu thì làm sao mình còn là mình nữa.
Trải qua hai kỳ thi quan trọng, chúng tôi có một thời gian nghĩ đợi kết quả thi, thời gian đó tôi đấu tranh nội tâm rất nhiều, lấy hết can đảm bịa ra lí do vô cùng hoang đường để nói với cô ấy. Cứ tưởng rằng cô ấy sẽ cười và nói tôi là thằng ngốc, nhưng không phải thế cô ấy lại đồng ý, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Thế là tôi trở thành bạn trai giả của cô ấy, nhưng Ngọc Vân là bạn gái thật của tôi.
Tôi rất sợ bổng một ngày nào đó vừa thức dậy, nhận được điện thoại của Ngọc Vân, cô ấy nói đã tìm được người yêu, hiệp ước chấm dứt, tôi không thể tưởng nổi tiếp theo sau đó tôi sẽ làm gì … nhưng không hiểu vì sao, tôi tin cô ấy cũng có tình cảm với tôi và tôi cũng rất có lòng tin vào tình cảm của chính mình.
Lần kỉ niệm một năm ngày hiệp ước chính thức có hiệu lực, tôi cũng thật mặt dày mua một cặp nhẫn tình nhân mà tôi đã đi gần hết thành phố H mới cảm thấy vừa ý, sau đó ngồi xe 6 tiếng đến thành phố Z – nơi cô ấy đang theo học, nhưng sự thật là cô ấy không nhớ rõ ngày hôm đó là ngày gì, thật là tổn thường người mà. Mặt tôi bí xị, vậy mà cô ấy lại cười trừ nói xin lỗi, hứa lần sau sẽ nhớ mà. Với vẻ mặt cười đó của Ngọc Vân làm sao tôi không mềm lòng cho được. Lúc mở quà cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ khó hiểu từ lúc đưa ra cái lí do hoang đường kia, thì mặt tôi cũng đã dày lên không ít, dày thêm chút nữa cũng không là gì. Tôi cười nói “ Làm dấu đấy mà, ông đã là hoa có chủ”.
Ngọc Vân nhìn tôi, sau đó lại mỉm cười. Rất may là chiếc nhẫn vừa vặn với tay cô ấy, tôi còn lấy máy ảnh chụp lại, nhìn chúng mà tôi lại cười. 6 tiếng đi và 6 tiếng về xem như đáp đền mỹ mãn.
Lần kỉ niệm thứ hai, tôi bận tối mắt tối mũi, vì phải làm thuyết trình, nên tôi không đi gặp cô ấy được quà cũng đã mua, đành đợi đến valentine sẽ đưa vậy.
Trong khi đang thuyết trình sắp kết thúc tôi nhận được tin nhắn của cô ầy, tôi cố gắng nói thật nhanh, thuyết trình xong tôi vội chạy ra cửa gọi lại cho cô ấy, Ngọc Vân tiếp máy rất nhanh “ Em gọi anh chi vậy”. Thường thì rất ít khi cô ấy chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi thong thường có việc gì quan trọng thì cô ấy mới gọi, điều đó làm tôi uất ức vô cùng, nhưng đáp lại sự lo lắng của tôi là “ Hình như em đi lạc mất rồi, trường anh rộng thật đấy”. Tôi phải mất vài giây mới hiểu được cô ấy đang nói gì. “ Em đang đứng ở đâu, đừng đi lung tung đứng đó đi, anh đi tìm em”.
– “ Em đang đứng dưới … Bạn cho tôi hỏi đây là tòa nhà gì? … Ah đây là khu thực nghiệm …. Cảm ơn bạn”.
-“ Em đang đứng dưới tòa nhà khu thực nghiệm”. Tôi cũng đang đứng bên trên tầng 10 của khu thực nghiệm, nhìn xuống sân tôi thấy cô ấy “ Anh thấy em rồi, xoay người lại nhìn lên tầng 10”.
Cô ấy xoay người, ánh mắt tìm kiếm, cô ấy nhìn thầy tôi, rồi mỉm cười. “ Em cũng nhìn thấy anh rồi”.
Tôi vội chạy xuống chưa bao giờ tôi thấy thang máy lại đi chậm như vậy, lúc ra khỏi thang máy, nhìn thấy cô ấy, lòng tôi không khỏi xúc động, đây có phải là cảm giác hạnh phúc.
-“ Này anh đừng có khoa trương như vậy chứ, nước mắt sắp rơi rồi kìa”. Cô ấy cười thành tiếng. Cô bé này vẫn thích nói những lời làm tổn thương người khác như vậy.
-“ Sao không nói để anh đón em”.
-“ Em không thích, muốn cho anh bất ngờ mà”. Đúng đây mới là người con gái mà tôi đã yêu nhiều năm vẫn không ngừng yêu được.
Ngọc Vân mang rất nhiều thức ăn cho tôi, cô ấy còn làm bánh nữa. Lúc đưa cô ấy ra xe tôi thật có chút luyến tiếc, không sao chỉ còn hai năm nữa là ra trường, tôi có thể nhìn mặt cô ấy mỗi ngày không mỗi giây mới đúng, mỗi giây đều được ở cạnh cô ấy.
-“ Lần thứ 3 anh sẽ cho em bất ngờ đến rơi nước mắt”.
-“ Được, Em chờ anh”.
Đúng lần kỉ niệm thứ 3, rất bất ngờ nhưng người mang đến bất ngờ lại là cô ấy.
Tôi đang ngồi trong giảng đường thì nhận được tin cô ấy gặp tai nạn giao thông khi trên đường về nhà. Tôi chết lặng, điện thoại trong tay rơi xuống nền, gây tiếng động làm cả phòng mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, Giáo sư Châu khoa tôi, ông nhìn tôi hỏi “ Vũ Khanh em ổn chứ”. … Tôi nhìn thầy im lặng, hồi lâu chỉ nói được vài từ “ Em có thể ra ngoài chứ”. Thầy gật đầu, tôi như được ân xá, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, phía sau vẫn còn tiếng thằng bạn với theo, “ Vũ Khanh, tập sách …” …. “ cứ để đấy cho em ấy” .
Tôi về tới nhà, bước vào nhà chỉ thấy mẹ tôi ngồi khóc, ba tôi vẻ mặt ngưng trọng ngồi cạnh bên, mẹ nhìn thấy tôi lại rơi thêm nước mắt.
Khi tôi bước vào nhà Ngọc Vân, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy tươi cười trong ảnh trên bàn, chân tôi mềm nhũn ngã quỵ xuống, nước mắt tôi cũng không kìm nén nữa, cứ mặt nó chảy xuống.
Tôi đã từng nghĩ về tương lai của chúng tôi, một gia đình hạnh phúc, … tôi sẽ quan tâm, chăm sóc, yêu thương cô ấy cho đến khi 2 chúng tôi cùng già …. nhưng bây giờ thì sao, mọi thứ cứ tưởng đã có, nhưng chỉ trong vài phút đã không còn nữa, “ anh sẽ cùng ai, nắm tay ai đi đến già”.
Sau đám tang, ba mẹ cô ấy vì quá đau lòng khi mất đi con gái duy nhất mà họ yêu thương, nên tôi cùng em trai Ngọc Vân đi thành phố Z thu thập vận dụng của cô ấy.
Bạn cùng phòng của Ngọc Vân là Ngân Xuyên giúp chúng tôi rất nhiều.
-“ Mới vừa rồi, Ngọc Vân còn nói sẽ làm cơm cho mình ăn mà, cậu đâu rồi mau về đi”.
-“ Cậu đã hứa sẽ nhìn mình tốt nghiệp đại học, nhìn mình chọn trúng người nào xui xẻo làm chồng, cậu nói đi …”.
Cô ấy vừa khóc vừa nói, nhìn Ngân Xuyên như thế, tôi không thể chịu được đành bước ra ngoài, nhìn thấy những chậu xương rồng của Ngọc Vân, làm tôi lại nhớ có lần cô ấy gọi điện thoại cho tôi kể “ Anh xem, em vừa về nhà mẹ không thể tưới cây, nên mượn Ngân Xuyên tưới dùm, không ngờ cậu ấy lại tắm cho chúng, nước tràn ra cả ngoài, em mà xuống trễ tí nữa, chắc bọn chúng sẽ bị úm mà chết mất”. Giọng cô ấy lúc đó giận có, không đành lòng cũng có, lo lắng cũng có.
-“ Em là học chuyên sinh, Ngân Xuyên học ngoại ngữ, không chăm sóc cây bằng em không có gì lạ”
-“ Nhưng chỉ là tưới cây thôi mà”.
-“ Không phải bây giờ bọn chúng đã được em cứu rồi sao, em đừng có la Ngân Xuyên, cậu ấy sẽ buồn đấy”.
-“ Em biết rồi, dù bọn chúng có quan trọng cũng không quan trọng bằng tình bạn giữa em và Ngân Xuyên”.
-“ Em hiểu là tốt rồi”.
Người con gái tốt như cô ấy vì sao lại đoản mệnh như vậy.
– “ Này anh đang viết gì vậy ?” Ngọc Vân ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.
– “ Viết thư tình”. Tôi mỉm cười nhìn cô, bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của cô.
– “ Cho em xem với, thế nào nhân vật chính cũng là em”.
– “ Em đó, không cần phải tự tin như vậy chứ”.
– “ Ha… vậy là anh viết cho người khác đúng không … thành thật sẽ được khoan hồng, im lặng xem như thừa nhận, mọi lời của anh sẽ là bằng chứng trước tòa”. Cô ấy chóng hong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô ấy, tôi càng cười thêm.
Tôi khẽ ôm cô ấy “ Em đó đọc tiểu thuyết nhiều quá nên suy nghĩ lung tung”
– “ A … anh xem trộm tiểu thuyết của em”.
– “ Không có … chỉ tiện đọc thôi” …. “ a … em … tha cho anh đi mà”
– “ Không được … tiểu thuyết của em mà cũng dám đọc, còn nói tiện thể … anh đứng lại”.
– “ Bà xã đại nhân, vợ yêu àh … tha cho anh đi”.
– “ …” Không thấy cô ấy lên tiếng, tôi bước lại gần xem cô ấy.
– “ Em sao vậy”.
-“ Anh vừa gọi em bằng gì? ”.
-“ Là bà xã, là vợ anh”.
-“ Nhưng chúng ta hiện giờ .. ..” .
-“ Hiện giờ hay tương lai là gì không quan trọng, quan trọng là em là vợ anh”.
Nước mắt cô ấy lại rơi. Cô bé ngốc này.
-“ Này Tăng Vũ Khanh, sao cậu không viết tiếp đi sao lại dừng giữa chừng vậy”.
Người vừa lên tiếng là Vương Chiêu Y cùng chồng là Thái Minh Phương là ma hàng xóm của chúng tôi, đang đứng xem tờ giấy tôi vừa viết đã bị Ngọc Vân ném đi lúc nào.
-“ Này mau trả lại cho tôi” Tôi hoảng loạn muốn dành lại tờ giấy chuyện tình giữa hai người chúng tôi đều ở trong ấy.
-“ Mượn, xem tí thôi mà khoang không phải lúc trước hai người cùng xuống đây sao? Nhưng trong đây nói Ngọc Vân lại chết trước”.
– “ Àh, là em bị tai nạn giaio thông nên đi sớm, còn anh ấy khoảng hai tháng sau mới tìm em”.
– “ hai tháng, đừng nói với tôi là cậu tự tử nha Vũ Khanh ”.
– “ Mà ông xã em cũng thắt mắc sau 2 tháng anh lại đi tìm em”.
– “ Chuyện này …. vô cùng khó nói … ^.^ ”. Nói ra không phải tự làm xấu mặt mình sao?
– “ Anh mau nói đi”. Cô ấy lại hối thúc.
– “ Đúng, cậu mau nói đi”. Chị Chiêu Y cũng thế, rất tò mò … tôi khẽ nhìn anh Thái Minh Phương, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt ‘ tôi không giúp được, lão bà là trên hết, cậu tự lo đi’.
– “ Muốn biết đúng không”.
– “ Đó là tất nhiên” Cả hai cùng lên tiếng.
– “ Đợi khi nào tôi 50 tuổi, khi ấy tôi sẽ nói cho 2 người biết” Thức thời mới là trang tuấn kiệt lúc này không chạy thì còn lúc nào nữa.
– “ Này, ông xã anh chạy đi đâu vậy … ?” Dù cô ấy lúc này có gọi tôi là ông xã, tuy rất vui nhưng lúc này đứng lại sẽ chết rất thảm.
– “ Vũ Khanh cậu đứng lại nói rõ chút đi …”.
Hoàn
Bản thảo: 10.06.2012 .. 9h10
Chỉnh sửa: 11.06.2012.
Đôi lời tác giả
Đây là truyện không phải đầu tiên ta viết nhưng lại là một truyện ta cảm thấy vừa ý nhất, tuy biết là còn nhiều sai xót rất mong những bằng hữu góp ý.
Đa tạ
Ngọc Song